Đời người là một cuộc lữ thứ trần gian. Sinh ký, tử quy. Sinh ra là bắt đầu và chết là kết thúc hành trình trần gian này. Cái chung của con người là sinh và tử, và cái khác là hành trình rong rủi theo suốt tuổi đời và cái quy về đâu của mỗi người.

Với Giáo Phận Đà Nẵng, cứ mỗi dịp cuối tháng Hoa, năm nay cũng thế, ngày 31 tháng 5, bỏ mặt cho cái nóng như đổ lửa, tôi thấy dòng người đông đảo từ khắp các giáo xứ trong và ngoài giáo phận không ngừng tuôn đổ về một nơi. Trong cái dòng người đó, tôi thấy có cả người không Công Giáo, từ đứa trẻ vài tháng tuổi cho đến những cụ già thất thập cổ lai hy, từ người đi đứng bình thường cho đến những người khuyết tật khó khăn trong việc đi lại, từ Giám Mục, hàng trăm giáo sĩ và tu sĩ cho đến hàng ngàn ngàn người giáo dân.

Từ 08g00 sáng, các sinh hoạt đạo đức đã diễn ra, chỗ thì Giới trẻ giao lưu lắng nghe chia sẻ chuyên đề, chỗ thì các cộng đoàn giáo dân thay nhau chầu Thánh Thể Chúa, chỗ thì giáo dân hòa giải cùng Thiên Chúa qua bí tích giải tội… chỗ này chỗ kia, người người tay bắt mặt mừng, cười cười nói nói rất vui vẻ hân hoan…

Đến 14g00, với cao điểm là cuộc rước kiệu cung nghinh trong khoảng cách chừng 1 cây số mà đầu đã xuống đến nơi nhưng kiệu vẫn chưa xuất phát, và Thánh Lễ đồng tế long trọng diễn ra mà cả chủ tế và cộng đoàn phụng vụ, tôi thấy không chỉ chung chia nhau Bàn Tiệc Thánh mà còn cả cái nắng oi bức, nóng cháy da thịt, mồ hôi ướt đẫm.

Thật kỳ dịu, và tôi cũng thấy dù cho mệt mỏi bơ phờ về thể xác, nhưng trên khuôn mặt mọi người, ai ai cũng rạng rỡ tiếp tục truyền nhau những nụ cười đầy yêu thương, những ánh mắt cháy bỏng lòng mến và những bịn rịn trong cậy tin sắc son khi ra về.

Đó không phải là tất cả những gì tôi thấy được khi đi Hành Hương Đức Mẹ Trà Kiệu, hôm 31/5/2017, nhưng chừng đó cũng đủ cho tôi rời Linh Địa Trà Kiệu với lời thì thầm: Lạy Mẹ Trà Kiệu mến yêu, cho dù cuộc hành hương hôm nay đã khép lại, nhưng xin Mẹ luôn tiếp tục đồng hành cầu thay nguyện giúp cho cuộc hành trình lữ thứ về Quê Trời của con đang tiếp tục phía trước. Và tôi cũng chợt nghe đâu đó vọng lại: các con chớ lo này Mẹ con đây. (Văn Thơm)