“Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là của kẻ sống.” (Mc 12,27)

Suy niệm: Để biện minh cho lập trường của mình là không tin kẻ chết sống lại, nhóm Xa-đốc giả định một “ca” khó giải: Nếu một người phụ nữ chẳng may goá chồng mà không có con nối dòng, chiếu theo luật Mô-sê (x. Đnl 25,5-10), cô ta cưới lần lượt cả bảy anh em, rồi tất cả đều chết mà không để lại người con nào, vậy thì khi sống lại cô sẽ là vợ của ai? Lập luận đó dẫn đến một tình huống bế tắc; suy ra không thể có việc sống lại. Chúa trưng dẫn từ Thánh Kinh rằng Thiên Chúa xưng mình là Chúa của các tổ phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác, và Gia-cóp (x. Xh 3,15); mà Ngài là Chúa của kẻ sống, cho nên các tổ phụ vẫn đang sống, vậy sống lại là có thật. Chúa đâu nhắm đến việc lý luận hơn thua. Ngài nhắc chúng ta rằng cuộc đời này là vô thường, mà mục đích tối hậu chúng ta phải nhắm tới là sự sống đời sau bên Chúa, nơi chúng ta sẽ sống như các thiên thần.

Mời Bạn: Giữa vô vàn khó khăn phải đương đầu với cơn đại dịch, chúng ta càng ý thức rõ hơn mục đích của cuộc sống chúng ta đang theo đuổi: “Không ai trong chúng ta sống cho chính mình,… dù sống, dù chết, chúng ta vẫn thuộc về Chúa” (Rm 14,7.9). Thế nên điều quan trọng là phải sống thế nào được sống lại trong cuộc sống đời đời, cuộc sống “như các thiên thần”, nơi không còn dựng vợ gả chồng nhưng được mãi mãi chiêm ngưỡng phụng thờ Chúa.

Sống Lời Chúa: Tiêu chuẩn phân định của tôi là: điều gì giúp tôi đạt tới sự sống đời đời, tôi chọn điều đó.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con tích cực xây dựng quê hương trần thế ngay ở đời này để ngày sau được sống lại với Chúa. Amen.