Những ngày này virus corona đang lây lan nhanh chóng nhưng tình người, lòng bác ái cũng không chịu thua. Nhật ký của một nữ tu với những vui buồn trăn trở trong những ngày “lùng rau xanh, săn kim cương xanh” để trợ giúp cho người dân, đặc biệt những người nghèo giữa Sài Gòn cách ly. Có những lần rau như đã “dâng” tới nơi, thế mà vì cách ly, đành tình giấc mơ.
Ngày 16/7: SAIGON NHẬT KÝ CÁCH LY – TÀN GIẤC MƠ…. RAU
Văn thơ người ta nói tàn giấc mơ hoa, còn với tôi là tàn giấc mơ rau. Chuyện là vầy.
Chúng tôi kiếm ngược kiếm xuôi để tìm rau, mà hình như chưa gặp được duyên hay sao ấy, nên lận đận trong đường tìm.. rau!
Thế rồi vận may đến, gia đình của một sơ nhận phụ trách đầu cầu Đà Lạt mua rau và gom rau, cái khó bây giờ là xe. Xe phải có giấy thông hành và tài xế phải xét nghiệm rồi… và trong lúc khó khăn ấy chúng tôi nhờ cậy anh Trịnh Sơn. Trong vòng tích tắc anh gửi tin: sơ mạnh dạn gọi vào số điện thoại này. Tôi làm ngay và chị ấy nói. Dạ vâng, nhưng xe thì con có giấy, tài xế của con thì vừa bệnh, con sẽ tìm tài xế và ngày mai sẽ đi xét nghiệm, nếu được thì mốt lên đường xếp rau.
Đang hy vọng tràn trề thì gia đình của sơ trên Đà Lạt gọi báo tin: vùng của chị ở đã bị giăng dây đêm qua! !!! Buồn không thể tả!!! Nhưng chúng tôi nghĩ là Chúa sẽ sắp xếp. Mà Chúa sắp xếp thật.
Sáng hôm qua, lúc 6.30, cha Nhật Đaminh gọi phone:
– Sơ Du ơi! Em có 1,6 tấn rau củ quả đang đậu ở cổng chào Bình Dương. Chị chạy ra lấy được không?
Ôi Chúa ơi! Bạn biết câu trả lời rồi đấy. Các sơ vội vàng mướn xe và hân hoan lên đường. Một tấn sáu ngay cạnh nhà mình, lần này Chúa gửi đến, không thể trượt được!
Mà đời không như là mơ! Các sơ vừa tới cầu Vĩnh Bình thì có chốt. Anh công an bảo đi thì được, về phải có giấy xét nghiệm…. Lần lữa nghĩ kế gì cũng không ra, chỉ còn 500m nữa là tới 1.6 tấn rau, nhưng sao xa quá!!! Đứng nhìn xe rau mà tiếc ngẩn ngơ, không muốn về. Giống như Mô-sê đứng bên này của vùng Đất Hứa.
Các sơ đã cố gắng hết sức…
Thôi! Lại chờ vậy.
Ngày 16/7: SAIGON NHẬT KÝ CÁCH LY 10 – BÀ SƠ “ÔNG HAI MÊ”!
Sau khi đọc Nhật ký Saigon 9, anh Trịnh Sơn comment ngay: tí nữa có 200kg rau. Và chẳng đợi lâu, anh Lộc trên kho gọi phone nói 2 giờ chiều sơ lên địa chỉ này này lấy rau nghen.
Một giờ trưa bà sơ khẩu trang, kính chống giọt bắn, mũ an toàn, thêm cái nón lá ngồi gọn lỏn trong thùng xe ba gác máy trực chỉ Saigon. Như một bà buôn đúng nghĩa giữa Saigon nắng chói chang, thênh thang giữa phố thưa người và xe chạy với tốc độ .. hơn bình thường. Xóc, dằn, lắc… mấy chỗ có gờ hãm tốc độ anh tài xế chấp hết và hình như tăng ga cho nó vọt qua lẹ, đường vắng mà!!!!!
Củ cải trắng 10 bịch, ớt chuông 2 bao, cải dưa 3 bịch, bắp cải 1 bao, gạo 3 bao… bà sơ chỉ biết nói lời cám ơn với khoảng giãn cách với anh.
Bạn Thanh tít ngoài Cam Ranh gửi vào Saigon một thùng cá và rau… nhưng vì lần đầu tiên có người gửi đồ, nên bà sơ cứ chờ nhà xe gọi mới ra lấy… nên rau về nhà trễ một chút, không sao, các sơ soạn gửi đi hai khu cách ly ngay lập tức.
Bắp cải, củ cải và ớt chuông cũng soạn đi khu cách ly luôn trong buổi chiều nay. Nhà đông người nên việc gì cũng nhanh.
Cha Nhật Đaminh thương cho 100 kg bún tươi và chúng đi cùng với rau vào khu cách ly. Số còn lại mang tới hai khu phòng trọ. Nơi này anh chị em đa số là công nhân mất việc cả tháng, không thu nhập mà vẫn phải trả tiền thuê nhà trọ, phải ăn, phải mua đồ…
Một diễn biến khác, vị Ân Nhân ở Gò Vấp hôm nọ cho hai tạ rau muống, tối nay lại cho xe chở tới nhà Dòng sáu tạ nữa.
Sáng mai vui rồi nghe!
Lại thấy đời hân hoan và đáng yêu chi lạ!
Tình của người Daklak, Cam Ranh, Dalat và Saigon dành cho người Saigon khiến cho bà sơ quên cả việc đi ba gác máy mà được “ông hai mê”!