“Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô là ai cả.” (Mt 25,12)
Suy niệm: Thử tưởng tượng năm cô trinh nữ đi phù dâu mà đến phần chính – tiệc mừng – lại bị chú rể thẳng thừng từ chối không cho vào phòng tiệc, các cô đó sẽ bẽ bàng như thế nào! Thật đáng tiếc và cũng thật đáng thương cho các cô, chỉ vì trong khoảnh khắc thiếu tập trung và chủ quan lại phải chịu cảnh bẽ bàng như vậy. Đèn phải có dầu mới cháy sáng; mang đèn mà quên mang dầu dự trữ, tại sao lại thiếu tập trung, chủ quan như vậy? Có thể vì mãi mê tập trung lo chuyện khác như trang điểm, y phục… bên ngoài, khiến họ quên mục đích chính của mình: soi sáng cho đoàn rước. Việc thiếu tập trung vào mục đích chính bị chê trách là “dại,” đối lập với sự cẩn trọng được khen là “khôn” là một bài học không quá khó đối với mỗi chúng ta. Như vậy, thiếu tập trung, đầu tư cho mục đích tối hậu của đời người, trong khi mãi tập trung, đầu tư cho các mục tiêu trần thế là hình thức dại khờ lớn nhất và đáng tiếc nhất của cuộc đời.
Mời Bạn: Đừng chủ quan, bỏ qua những việc nhỏ thuộc bổn phận, nhiệm vụ mình phải làm theo bậc sống, vì chúng liên hệ đến cùng đích tối hậu của đời người: phụng sự, tôn vinh Chúa, mưu cầu phần rỗi cho mình và người khác. Trong mọi việc, hãy nhớ đến cùng đích của chúng.
Sống Lời Chúa: “Đốn củi ba năm, dại một giờ;” câu ngạn ngữ này rất thích hợp, giúp ta tâm niệm mà sống điều Chúa cảnh báo trong Tin Mừng hôm nay.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa dạy con sự khôn ngoan khi xác định cùng đích đời người. Xin giúp con chu toàn bổn phận của con, từ việc nhỏ cho đến việc lớn qua từng ngày. Amen.