Khi nghe đồn về Đức Giê-su, ông cho mấy người kỳ mục của người Do Thái đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông. (Lc 7,3)

Suy niệm: Thời đế quốc Rô-ma, thân phận người nô lệ không hơn gì một món hàng mà người chủ có thể mua bán, thậm chí nắm quyền sinh sát trên mạng sống của họ. Là một quân nhân nằm trong guồng máy ấy, viên đại đội trưởng Rô-ma hẳn là đầy quyền uy này lại ra sức tìm phương chạy chữa cho tên nô lệ của ông đã trở thành vô dụng vì “đau nặng gần chết”. Ông đã không ngần ngại hạ mình “nhờ vả” các kỳ mục Do Thái đến cầu xin Đức Giê-su ra tay cứu chữa. Lòng nhân ái và khiêm tốn của ông như chất xúc tác xoá tan khoảng cách giữa ông, người của dân tộc thống trị, với các kỳ mục Do Thái, người của dân bị trị. Với những phẩm chất đáng quý đó, ông thốt lên lời tuyên xưng đức tin chân thật: “Tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi… Nhưng xin Ngài cứ nói một lời…”; lời tuyên xưng khiến Chúa Giê-su thán phục: “Tôi chưa thấy người nào có lòng tin như thế.”

Mời Bạn: Các nhà khoa học ra sức phát triển con chíp ‘tình cảm’ để rô-bốt ngày càng thật giống con người. Trong khi đó, con người thời nay như muốn ‘rô-bốt hóa’, trở nên ‘những cỗ máy vô tình’ trước nỗi đau của đồng loại. Người có lòng nhân ái và khiêm tốn giống như mảnh đất tốt cho hạt giống đức tin nảy nở và nhờ đó họ đạt tới đức ái vẹn toàn.

Sống Lời Chúa: Hằng ngày nhắc nhở mình luôn sẵn sàng quan tâm và thực tâm phục vụ tha nhân.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin đừng để con trở nên cỗ máy lạnh lùng vô cảm. Nhưng khơi dậy tình yêu Chúa trong con giúp con luôn sống nhân ái, liên đới và có trách nhiệm với tha nhân. Amen.